Gần đây, tôi đã thực hiện chuyến đi đầu tiên tới Tokyo, và tôi có thể chắc chắn rằng không một nơi nào giống như thế. Con người tuyệt vời, thức ăn thơm ngon và phong cảnh ngoạn mục là mọi thứ mà tôi có thể hình dung, thậm chí còn nhiều hơn thế. Tuy nhiên, vẫn có một trở ngại lớn mà tôi phải vượt qua...
Rào cản ngôn ngữ.
Tôi biết rằng, không hề ngạc nhiên khi tiếng Anh ở Nhật Bản được sử dụng rất ít, cũng giống như tiếng Nhật ở Úc. Vì vậy, thật may mắn khi tôi và Vince đã chuẩn bị sẵn. Chúng tôi có mang theo ili, máy phiên dịch ngoại tuyến có thể dịch từ tiếng Anh sang tiếng Nhật.
Trước khi đến Tokyo, tôi liên tục tìm hiểu về việc món ăn ở Nhật ngon hấp dẫn như thế nào. Vì vậy, một cách tự nhiên, tôi và Vince đã đi tìm những món ăn thơm ngon nhất ngay khi vừa hạ cánh. Với chiếc máy ili bên cạnh, chúng tôi đi đến các con phố và bắt đầu hỏi người dân địa phương về những gợi ý của họ.
Vào ngày đầu tiên, chúng tôi dừng ở đường Takeshita trong khu phố Harajuku nổi tiếng thế giới. Đối với những ai chưa bao giờ đến đây thì Takeshita là một nơi pha trộn giữa thời trang đường phố, văn hóa kawaii và hoạt động giải trí kì lạ. Khi sử dụng máy ili, tôi và Vince đã hỏi người dân địa phương về món ăn mà họ gợi ý và họ đã lịch sự vẽ một vài bức tranh trên notepad của chúng tôi. Thật lạ khi bánh crepe là gợi ý hàng đầu và đã không làm chúng tôi thất vọng. Harajuku là nơi bạn nên đến để thưởng thức món tráng miệng, đặc biệt là bánh crepe. Hương vị đa dạng từ matcha, sô cô la cho đến trứng sữa Nhật Bản đặc biệt. Chúng tôi phải tự kiềm chế mình để không làm mất đi khẩu vị sau đó; vì vậy, sau khi ăn một vài chiếc, chúng tôi di chuyển tới địa điểm tiếp theo.
Sau 10 phút đi bộ từ đường Takeshita, chúng tôi dừng lại ở đền Minh Trị Thần Cung. Đây là nơi mà tôi và Vince tận hưởng những giây phút thư giãn ngắn ngủi và hòa mình cùng với thiên nhiên bao quanh địa điểm du lịch nổi tiếng này. Chúng tôi hít thở bầu không khí trong lành, thoát khỏi cái ồn ào, náo nhiệt của phố phường chỉ có những tòa nhà bê tông mà thiếu đi cây xanh.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục đi đến một trong những địa điểm đông đúc nhất Tokyo, giao lộ Shibuya. Chúng tôi đã đi bộ qua Center Gai; tại đây, chúng tôi mới thực sự thử nghiệm máy ili và hỏi nhiều người nhất có thể về món ăn yêu thích của họ. Một điều mà tôi nhận thấy trong khi du lịch quanh Nhật Bản đó là không dễ dàng để tìm thấy Wi-Fi miễn phí. Thật may khi máy ili có thể hoạt động ngoại tuyến, vì vậy chúng tôi có thể sử dụng nó ở bất cứ đâu mà không mất thời gian tìm mạng và kết nối.
Phản ứng của người dân địa phương khi chúng tôi sử dụng máy ili bao gồm cả ngạc nhiên và thích thú bởi có lẽ họ chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ thứ gì như thế. Và chiếc máy này, theo đúng nghĩa đen, đã trở thành chiếc tàu phá băng khi chúng tôi cố gắng nói chuyện với người dân địa phương. Sau khi nhận được một vài gợi ý, chúng tôi đã gặp một cô gái có tên Natsumi, người không chỉ gợi ý về nhà hàng yêu thích của cô mà còn chỉ cho chúng tôi đường đến đó.
Chúng tôi đã đi đến một địa điểm có tên Mekkemon ở Takadanobaba. Tại đây, chúng tôi có nhờ đầu bếp tạo bất ngờ cho mình (Vince hy vọng đó không phải cá nóc). Thật may mắn cho tôi và Vince khi chúng tôi được phục vụ những miếng sashimi tươi ngon và các loại rượu sake dịu nhẹ để nhâm nhi. Phải nói rằng món ăn Nhật Bản đã vượt xa những kì vọng khá cao của chúng tôi. Mọi thứ chúng tôi thử đều đáng kinh ngạc.
Sau khi uống một vài ly, chúng tôi trở nên thân thiết hơn với mọi người xung quanh và sử dụng máy ili để gặp gỡ, trò chuyện với những người khác và tỏ lòng biết ơn với các đầu bếp của nhà hàng. Tôi không chắc chúng tôi sẽ làm được gì nếu không có người bạn phiên dịch nhỏ bé này, nhưng chắc chắn rằng đó là chất xúc tác chính khiến cho chuyến đi của chúng tôi trở nên đáng nhớ hơn khi được gặp gỡ những con người mới và thưởng thức món ăn mà chúng tôi ao ước.
Tôi không thể chờ để quay lại đây lần nữa.