Câu chuyện của chúng tôi bắt đầu với tình yêu của tôi dành cho những tán lá mùa thu tại Nhật Bản. Cuối tuần vừa qua, tôi và bạn tôi đang khao khát một chuyến đi ra khỏi Tokyo. Thèm được tận hưởng chút không khí trên núi, chúng tôi đã lên kế hoạch cho chuyến đi một ngày đến Hakone một cách ngẫu hứng vào ngày hôm sau. Đương nhiên tôi sẽ là người lập kế hoạch cho chuyến đi này, tôi đã khá lo lắng về chuyến đi không được tính trước này. Tuy nhiên, cứ nghĩ đến việc sẽ được chụp một số bức ảnh đẹp về một địa điểm mà tôi đã từng chưa đến thì lãng mạn hơn bao giờ hết. Kế hoạch đã xong. Nhưng chúng tôi nên đến đó bằng cách nào đây?
Sinh sống tại Tokyo đã ba năm, nên câu trả lời đương nhiên là hãy đi tàu đi. Nhưng tàu nào đây? Và từ đây một câu chuyện về sự bi kịch và thất vọng bắt đầu diễn ra trong suốt chuyến đi đặc biệt này. Thất vọng không phải là điều duy nhất tôi phải đối mặt, mà còn có nhiều điều khác nữa.
Do mùa thu là mùa cao điểm của du lịch, cho nên vé xe buýt và tàu lửa đều đã được bán hết trước, điều này khiến cho người bạn đồng hành và tôi đành phải nhờ vào các chuyến tàu tốc hành địa phương. Đi theo tuyến Shonan Shinjuku của JR East (9:53 sáng), chúng tôi mất 1 tiếng 40 phút để đến ga Hakone Yumoto. Mục tiêu của chúng tôi cho chuyến đi là đến hồ Ashinoko bằng cáp treo Hakone, sau đó chúng tôi sẽ đi tham quan bằng tàu, và đi đến đền Hakone.
Sau khi đến nhà ga (11:42 sáng), chúng tôi dừng lại để ăn trưa tại Yama Soba do nơi đây được nhiều đánh giá tốt, và sau đó chúng tôi tiếp tục hành trình. Vào lúc 12:30 trưa, chúng tôi bắt đầu hành trình bằng cách đi tàu lên núi bằng tuyến đường sắt Hakone Tozan. Do tuyến tàu này không có chuyến thường xuyên, cho nên chỗ ngồi bị hạn chế và chật cứng người trên xe. Chuyến xe đi rất chậm. Tôi cứ nghĩ chuyến tàu này sẽ mất 15 phút thôi nhưng thực sự mất khoảng 45 phút.
Khi đến ga Gora, dòng người cố gắng rời khỏi sân ga nhỏ trong sự vội vã và bối rối của chúng tôi, sau đó họ xếp hàng để đi cáp treo để tiếp tục hành trình đi lên núi. Thị trấn nhỏ Gora được chú ý đến bởi các cửa hàng nhỏ và các quầy thức ăn, trong lúc đợi 20 phút để lên cáp treo, chúng tôi đã tự thưởng cho mình một ít bánh manju đậu đỏ và bánh gạo nướng (1:44 chiều).
Khi lên tàu, chúng tôi mới nhận ra rằng phải cần vé và phải bước ra khỏi hàng, mua vé và quay lại. Trên các tấm bảng tại đây rõ ràng nói rằng không dùng thẻ Suica hoặc Pasmo, nhưng lại không nói rằng bạn cần mua vé, hay bảng thông báo đó là cho một hàng khác, điều này dễ dàng gây sự nhầm lẫn cho những người mới đến đây lần đầu. Điều này lại xảy ra một lần nữa trên đỉnh núi khi chúng tôi tiếp tục hành trình dọc theo đường cáp treo.
Cuối cùng, đến lượt chúng tôi lao vào cáp treo chật cứng người và bắt đầu leo chậm dần lên dốc, sau đó dừng rải rác tại các nhà ga trên tuyến đường khá là dốc. Bạn tôi và tôi chỉ biết cười khi nghĩ về điều này. Chúng tôi đã đùa với nhau rằng nếu có một chuyến tàu đi chậm như thế này, điều hiếm khi xảy ra tại Tokyo, chúng tôi sẽ không bao giờ có thể đến được chỗ làm mất. Nhưng cảm ơn trời, hôm nay là ngày nghỉ và chúng tôi chỉ biết cứ thế mà theo thôi.
Trên đỉnh đồi (2:10 chiều), chúng tôi chạy đến cổng để mua vé mới. Chúng tôi đã sử dụng máy bán vé có ghi rằng thẻ tín dụng có thể sử dụng được, nhưng trong thực tế lại không thể. Vì vậy, chúng tôi phải đi tìm tiền mặt (thứ mà chúng tôi đang cạn kiệt) và xếp hàng dài vô tận để lên cáp treo tiếp.
Chuyến đi lần này khá ngắn và khung cảnh thật tuyệt vời! Tuy nhiên, chúng tôi lại không ngờ rằng sau chuyến đi kéo dài 8 phút này thì chúng tôi lại phải đợi thêm một tiếng rưỡi nữa để tiếp tục hành trình. Việcchờ đợi buộc chúng tôi phải xem xét lại các mục tiêu trong ngày của mình, nhận ra rằng cáp treo sẽ phải đóng cửa vào lúc 5:00 chiều. Liệu có cách nào quay lại không? Liệu những điều chúng tôi mong sẽ được thấy vẫn còn mở cửa chứ? Viễn cảnh quay trở lại sau khi đã đến được tận nơi đây thật vô cùng thất vọng. Vì vậy chúng tôi tiếp tục ở lại xếp hàng và chờ đợi.
Lúc 3:35 chiều, chúng tôi lên thuyền gondola khi đi xuống núi. Một chuyến đi ngắn khoảng 10 phút nữa, và chúng tôi đã đến ga Togendai. Không phí thêm thời gian nữa, chúng tôi rút một số tiền mặt tại ATM, đặt vé xe buýt để trở về Tokyo và đặt chuyến tham quan trên tàu. Tại nơi bán vé (4:03 chiều), tôi được biết rằng không có vé khứ hồi trong ngày, và đền Hakone sẽ đóng cửa lúc 4:30 chiều. Chính tại thời điểm này, tôi đã nhận ra rằng chúng tôi tôi đã đánh cược với chuyến đi Hakone này và đã thua.
Còn một tiếng rưỡi nữa để giết thời gian trước khi xe buýt của chúng tôi đến từ Togendai, chúng tôi đã ngồi xuống gần con sông. Buồn bã và thất vọng với kỳ nghỉ thoát khỏi Tokyo không như mong đợi, chúng tôi không còn lời nào để nói. Rất may, có một số chú mèo hoang cảm thấy chúng tôi thật đáng thương nên đã tham gia với chúng tôi bên bờ sông và để chúng tôi vuốt ve nó. Chúng là những vị cứu tinh của ngày hôm nay và phần nào giúp nâng đỡ tinh thần của chúng tôi. Tôi còn có một số tấm hình tuyệt vời của chúng nữa.
Sau đó, chúng tôi đi dạo quanh bờ hồ, gần như tất cả các cửa hàng đã đóng cửa trước 4 giờ chiều. Chúng tôi dành phần còn lại của buổi tối để đi bộ, chờ đợi và mua sắm tại một cửa hàng quà tặng tại nhà ga trước khi đi về nhà.
Một câu chuyện thật đáng buồn phải không? Tôi sẽ chia sẻ nó tại đây, hy vọng rằng những sai lầm của chúng tôi sẽ không bị lặp lại. Những bài học mà tôi đã học được như sau:
Những điều nên và không nên làm khi đi Hakone
- Đừng lên kế hoạch vào phút chót
- Nên đặt vé tàu/xe buýt/khách sạn trước
- Đừng cố đi Hakone chỉ trong vòng một ngày
- Nên lên kế hoạch cho chuyến đi hai hoặc ba ngày
- Đừng nên vội vàng (đặc biệt là trong mùa cao điểm)
- Nên lập kế hoạch cho các tuyến, giao thông và đám đông bất kể bạn đi đâu
- Đừng ngủ nướng
- Nên khởi hành sớm vào buổi sáng, vì mọi thứ sẽ đóng cửa vào lúc 4 giờ chiều
- Nên có kế hoạch du lịch
- Đừng đi một cách đột ngột mà không có kế hoạch gì
Và chỉ cần nhớ, HÃY THƯ GIÃN NÀO! Và tận hưởng chuyến đi mà thôi!