Giống như nhiều đứa trẻ trưởng thành từ thập niên 90s và 2000s, thời niên thiếu của tôi phần lớn là từ văn hóa phổ thông Nhật Bản. Xem Pokemon, Dragon Ball Z, và Naruto trong tầng hầm của nhà bà là nghi thức mỗi cuối tuần cho tôi và những người bà con, và tôi có thể nói chẳng chút nghi ngờ điều đó ảnh hưởng sự yêu thích nền văn hóa đang phát triển trong tôi. Sau nhiều năm, từ văn hóa, truyền thống, cảnh vật, và những phố thị trãi dài, nước Nhật có nhiều thứ hấp dẫn chào đón hơn nữa.
Tôi đăng ký chương trình thực tập báo ảnh tại Japan Travel như một phần để hoàn thành học phần thay thế cho khóa học Báo chí ở UAL. Sau hai năm là một sinh viên Báo chí tại một trong những thành phố nghề báo tập trung nhất trên thế giới (Luân Đôn), tôi nhận ra mình khá ngán ngẫm với Báo chí. Sự phấn khởi trước kia để giải quyết xong các việc hiện tại ngay cả nghiên cứu sâu hơn về con đường báo chí sáng tạo đã suy giảm. Việc làm báo du lịch có vẻ là lựa chọn duy nhất mà thật sự là một trãi nghiệm hào hứng. Khía cạnh báo ảnh cũng hấp dẫn một cách kinh ngạc. Niềm yêu thích của tôi qua khóa thực tập đã chuyển đổi lớn lao sang hướng kể chuyện thực tế - và đó là nơi nền công nghiệp đang hướng đến. Có một số ít, bất kỳ nước nào lên ảnh trông đẹp như Nhật Bản, có nghĩa là chỉ có rất ít nước thì thích hợp để xây dựng một cá nhân bắt đầu khởi nghiệp nhiếp ảnh.
Quá trình thực tập là một cơ hội mơ ước cho bất cứ ai dự định bắt đầu làm báo du lịch. Tôi nên nói vậy mặc dù đó là một nghề mà những gì bạn có được phụ thuộc rất nhiều vào những thứ bạn đầu tư vào. Hãy ra ngoài dấn thân, dám mạo hiểm, và chắc rằng điều đó ngoài vùng an toàn của bạn. Đối với một vài người, du lịch nước ngoài một mình ở nơi mà bạn chẳng biết nói tiếng địa phương thì phạm vi rộng nhất một cách cơ bản họ sẵn sàng mở rộng ranh giới. Quá trình thực tập gợi cảm hứng để bao bọc bản thân bạn trở thành một người có thể đẩy lùi những giới hạn. Tìm kiếm những điều chưa biết, tương tác với dân bản xứ, và với tất cả trong khi ghi lại những tư liệu dưới ống kính máy ảnh và bàn phím làm một việc khó khăn, nhưng những phần thưởng gặt hái được khi thực tập là cuộc sống thực tế và kỹ năng nghề nghiệp mà bạn đạt được. Đây là nơi mà bạn rèn luyện một số kỹ năng nhất định, điều này sẽ phân biệt bạn (ở mức độ cá nhân) với những số đông khác trong cuộc cạnh tranh mà bạn sẽ đối mặt trong bất kỳ nghề nghiệp nào. Hãy làm tốt nhất có thể!
Sau tuần đầu tiên ở Tokyo, tôi chẳng biết mình đã bị lạc trên tàu điện ngầm Metro bao nhiêu lần. Đã ba lần tôi nghĩ mình nhận ra đường xung quanh lối đó, theo cách nào đó nhận ra tôi đang đi nhầm trạm chờ, hoặc nhầm tàu bởi vì thật ra tàu đang tiến đến trong 2 phút sau đó (xin nhắc bạn tất cả cần nhờ đến Google Maps). Trên con tàu con thoi (hay Shinkansen), tôi nhầm lẫn trong việc đặt chỗ và phải đứng hoàn toàn trong hai giờ rưỡi từ Tokyo đến Kyoto vì tất cả các ghế không cần đặt trước cũng đã đầy người. Nhưng có nhiều sự nhầm lẫn bạn có thể cố và cố chuẩn bị nhưng đơn giản chẳng tránh khỏi. Tại sao? Bởi vì khi bạn cố kết nối những thành phố đông đúc với những việc quá tải trở thành việc chưa biết, thật sự không thể tiếp tục quản lý hết tất cả mọi thứ. Những chi tiết nhỏ sẽ thoát khỏi bạn, những việc không thể tránh khỏi khi đối mặt với trầm cảm, áp lực. Và nếu tôi thành thật, tôi thấy mình bị trầm cảm nhiều lần. Không đảm đương nổi theo một chừng mực nào đó, nhưng theo một mức độ mà nó xãy ra khi tôi đến một nơi mới nhận việc mới, một mình, và tiếp thu văn hóa hoàn toàn mới.
Chẳng có quốc gia nào được trang bị để đối mặt với tất cả những khó khăn và làm nó trở nên xứng đáng. Đến từ Luân đôn, tôi không thể không cảm phục trước số lượng những công viên yên tĩnh, những khu vườn, những đền thờ, và những cuộc đi bộ đường dài tất cả những nơi mà tôi đã không nghĩ tới nữa. Những công viên ở Tokyo thì rộng lớn và được quản lý cực kỳ tốt. Sự liền kề của các cảnh quan đối lập với những kiến trúc công nghiệp của thành phố thể hiện một trò bịp bợm kỳ lạ trong đầu khi bạn băng qua cổng vào của công viên và trở lại thành phố. Cảm thấy mọi thứ không bình thường, nhưng dù sao cũng rất cần thiết.
Kyoto là một thiên đường theo lối trở về với nguồn cội xưa. Tôi lớn lên trên một nông trại ngoài thành phố, và dành thời gian thong thả trong khu rừng phía sau nhà. Đi bộ trên những con đường mòn vùng ngoại ô Kyoto (như Daimonji-yama) là nơi đầy những trãi nghiệm một cách kinh ngạc là làm tôi cười phấn khởi khi tôi mở lối theo những tán cây. Tôi cảm thấy như đã được chuyển sang một thế giới phi thường của Final Fantasy RPG. Để cảm nhận điều đó từ hàng ngàn dặm xa cách quê hương tôi đã sắp xếp lại những quan điểm theo nhiều cách khác nhau mà tôi chưa từng chú ý đã thay đổi qua nhiều năm.
Nhiều người hỏi tôi rằng kỷ niệm mà tôi thích nhất về chuyến đi là gì. Câu trả lời ngẫu nhiên của tôi là cái ngày mà tôi khám phá khu công viên giải trí bị bỏ hoang ở Nara với một vài người bạn mà tôi đã gặp tại một nhà nghỉ ở Osaka. Tôi nói điều này bởi vì nó rõ ràng là một trãi nghiệm tuyệt vời. Trèo lên trò chơi đường sắt trên không Dreamland, nơi sẵn sàng được cải tạo bởi thiên nhiên, là một kỳ tích không nhiều người chứng kiến. Tuy nhiên kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi thì kém hào hứng, mặc dù vậy hơi hoài cổ gần gũi thiên nhiên. Sự bố trí liên quan đến một trò chơi video Space Station Bar, một vòng lửa đang cháy “hadouken”, trò chơi xưa cổ Nintendo và những cuộc dạo chơi trên xe đạp nửa đêm trên những con đường vắng ở Osaka trong một chiếc áo ngắn tay với những người bạn khiêm tốn mà tôi vừa gặp vài giờ trước khi đến nhà nghỉ. Tôi có thể cho rằng đêm đó là một trong những đêm tuyệt vời nhất trong đời.
Sự hiếu khách khi tôi được tiếp xúc với người Nhật là một trong những sự chào đón tôi từng được trãi nghiệm. Tôi đủ may mắn để tìm được một nơi như ấm cúng tại nhà khách đầu tiên tôi ở. Giờ tôi có thể gọi nhân viên tại nhà nghỉ Tokyo Star là một trong những người bạn tốt nhất của tôi, và bài viết này sẽ chẳng hoàn tất mà không đề cập đến họ. Tôi đến thăm Tokyo một lần nữa khi kết thúc chuyến đi, và suốt đêm cuối cùng tại nhà nghỉ, cả đội đặt một nồi lẩu toàn rau cải cho nhà nghỉ, mức độ rộng lượng và sự thơm ngon đã làm làm con tim nhiều người ấm lại. Buổi sáng khi tôi đi, Rina, Sohya và Yoan tất cả đều vẫy chào tạm biệt khi tôi kéo mạnh hành lý để đón chuyến tàu đến sân bay. Nó giống như chào tạm biệt với cha mẹ tôi vậy!
Trên chuyến đi trở về Luân Đôn, tôi có nhiều điều trong đầu phải suy nghĩ. Tôi không thể tin nổi sáu tuần đã thật sự trãi qua mà không phải là một giấc mơ. Tôi đã sống ở Nhật hơn một tháng, nhưng chưa có nhiều điều làm được. Tôi dành cả chuyến hành trình về nhà và lên kế hoạch trở lại.