Khi tôi đang viết một bài báo khác cho Japan Travel trên máy tính của mình, những đoá hoa với sắc đỏ rực rỡ này đột ngột xuất hiện trước mắt tôi. Chúng là những bông hoa bỉ ngạn..., không có cả cành lẫn lá hay cả những mấu trên thân của chúng, nhưng lại đột nhiên nhô lên từ dưới mặt đất và nở hoa chỉ trong một tuần. Trong những năm gần đây, loài hoa này đã được công nhận là cây cảnh trồng trong vườn và được lai tạo rộng rãi, nên ngày nay, chúng ta không chỉ nhìn thấy những đoá hoa màu đỏ mà còn cả màu trắng, vàng và hồng... Những ý nghĩ như thế lần lượt lướt qua tâm trí tôi và tôi không thể tiếp tục ngồi yên trước máy tính nữa. Bởi vì, mùa hoa bỉ ngạn đã sắp tàn! Lúc đó đã là sau nửa đêm, tôi biết, nhưng tôi không thể ngăn bản thân lại. Tôi nhảy ra khỏi nhà, vào xe hơi của mình và lái thẳng đến thị trấn Miyama ở Kyoto từ Osaka, lái xe qua lại giữa những ngọn núi, tìm kiếm loài hoa này, và cuối cùng cũng đến bờ hồ Biwa.
Hoa bỉ ngạn, loài hoa mà tôi mê đắm, tình nhân đầy gợi cảm của tôi, loài hoa cám dỗ tôi như giọt thuốc kích thích. Vào thời điểm này hằng năm, tôi đều nhớ "cô" ấy, muốn gặp "cô", và không gì có thể cản trở tôi gặp lại "cô" lần nữa.