Đến và trải nghiệm Tokyo [Đóng]

Những hoạt động cùng với Airbnb

Nội dung lưu trữ

Vị trí này đã được ghi nhận là đóng cửa vĩnh viễn.

Cập nhật mới nhất: 20-10-2020

Những thách thức thú vị mà du khách phải trải nghiệm khi tới Tokyo là lựa chọn cách tận dụng thời gian giới hạn một cách triệt để. Với lịch sử hàng ngàn năm, thành phố có nhiều điều cần khám phá. Airbnb nhằm giải quyết những vấn đề hóc búa đó.

Công ty có trụ sở tại Hoa Kỳ được biết đến là nơi cung cấp các trải nghiệm. Các chuyến đi do các chuyên gia địa phương tiến hành vào tháng 11 năm 2016. Ở Tokyo và Osaka có gần 400 trải nghiệm mang đến cái nhìn thân thuộc về Nhật Bản.

Thử rượu Shochu và Sake

Ánh hoàng hôn đến và những giọt mưa đang rơi tí tách, ánh đèn cafe làm các đường phố sáng lấp lánh khi tôi đang đi trên phố Omotesando, Beverly Hills ở Tokyo để tìm nơi nghỉ ngơi của tôi qua Airbnb. Mưa bắt đầu khi tôi mở cửa vào buổi tối: căn nhà bốn tầng, ba phòng ngủ với hệ thống sưởi trên sàn.

Bỏ qua lời gọi mời từ bồn tắm khổng lồ và nhà bếp rộng rãi, tôi đã ra Shinjuku để gặp Christopher Pellegrin, tác giả của cuốn Sổ tay Shochu, cho kinh nghiệm Airbnb đầu tiên của tôi; thử rượu sake và shochu.

Christoper, một con người đầy nhiệt huyết, cho tôi bắt đầu bằng một ly sake sủi bọt, một cốc rượu ngọt ngào lấp lánh đậu trên đầu lưỡi. "Một hương vị phù hợp" anh ấy nói, " Bắt đầu với mùi hương. Mùi hương có phù hợp với bất kì điều gì ban biết? Sau đó nhấm nháp."

Tôi làm theo, thưởng thức và nhấm nháp,và những từ ngữ "hoa quả" và "hương lê" xuất hiện trong đầu tôi. Sau ba ly sake tiếp theo, Pellegrini đã giải thích những con số ở phía sau mỗi chai và nó liên quan đến số gạo được chà bóng. Số càng thấp, thì số gạo chà bóng càng nhiều, kết quả là gạo sáng bóng, cân bằng sake. Anh ấy cũng mô tả quá trình sản xuất rượu sake (giống bia hơn rượu) và thành phần chính là koji. Là một loại men gạo, koji cũng được sử dụng để làm đậu miso và nước tương. "Trong trường hợp này," anh ấy nói rằng cái chai màu xanh lục mà chúng tôi đang thưởng thức, "các nhà máy bia cũng dùng nó để lên men gạo để làm rượu."

Khi chúng tôi nhấp nháp một loại cá tươi ở chợ Tsukiji được phục vụ bởi Kazuhiro, một thành viên khác của Airbnb Experience, Pellegrini giải thích rằng koji cũng được sử dụng cho shochu, một loại rượu được chưng cất có thể làm từ lúa mạch đến rong biển cho đến cả cà chua. Anh ấy cho biết "Năm mươi ba thành phần khác nhau được cho phép. Quá trình chưng cất đơn có nghĩa là hương vị của các thành phần bị bỏ lại phía sau", anh ấy nói với tôi là gửi cho tôi một mẫu shochu vị tre. Ấm áp và có hương vị đất, tôi tự hỏi rằng những con gấu trúc nên nghĩ tới việc thêm nó vào món ăn yêu thích của chúng. "Shochu là bí mật lớn của Nhật Bản," Pellegrini nói thêm với một nụ cười tươi. Tôi sẽ nâng cốc.

Đánh trống ở Tokyo cổ xưa

Buổi sáng hôm sau, tôi ngồi tại Royal Coffee House, một quán cafe Nhật Bản truyền thống kissaten ( hiệu cafe) tại Asakusa. Thành lập vào năm 1962, tòa nhà với nhung đỏ sang trọng, các tác phẩm nghệ thuật có khung màu vàng và các bảng gỗ tối màu điển hình của thời đại đại đó làm cho bầu không khí thư giãn. Một vài người đến đây thường đến đọc báo và trò chuyện với nhân viên. Bánh mì nướng kẹp thịt nguội và pho mát, ăn kèm salad khoai tây và một lớp sữa chua và sẵn sàng ăn. Tuy nhiên, một món ăn đã cản tôi lại.

"Konbu-cha," nhân viên phục vụ nói với tôi, và chắc chắn đủ, tôi ngửi thấy được một mùi hương của biển. Khô Konbu (tảo bẹ) được ngâm trong nước ấm được phục vụ như một hệ thống tiêu hóa giàu chất dinh dưỡng, phổ biến từ thời Edo, nó chỉ là động lực tôi cần cho trải nghiệm tiếp theo của tôi.

"Người Nhật nói rằng âm thanh sấm sét là các vị thần đang đánh trống", Junko Suzuki chỉ tay vào một trong những người bảo vệ tại Senso-ji, ngôi đền cổ nhất ở Tokyo, nơi chúng tôi gặp nhau. Cô hướng dẫn tôi qua những dám đông dày đặc và những đám mây hướng của chính ngôi đền và sau đó cho tôi thấy một ngôi đền nhỏ gần đó, nơi nhóm nhạc trống của cô biểu diễn trong các lễ hội.

Một tay trống từ thời đại học, Suzuki lại tiếp tục chơi nhạc cụ này khi làm giáo viên. "Tôi muốn có một cách kết nối phụ huynh học sinh, và chơi trống là điều tốt mà chúng tôi có thể làm cùng nhau", cô ấy nói khi chúng tôi đứng xuống từng bậc thang để đến tầng hầm Hibikus "Mỗi cái trống đều có âm điệu và mục đích sử dụng riêng," Suzuki giải thích, chỉ tay vào các mẫu trống khác nhau trong căn phòng ngầm.

Chúng tôi bắt đầu với một số động tác cơ bản để làm ấm, và sau đó cô ấy dẫn tôi vào một bài hát ngắn. Có rất nhiều tiếng cười, và tôi làm việc vất vả suốt trong hai giờ. Cuối cùng, Suzuki thể hiện một bài hát của riêng mình. Cô ấy đầy mê hoặc khi chơi, đôi chân được hoạt động trong một tư thế mạnh mẽ, cánh tay của cô ấy bay cao và duyên dáng. Những năm tháng tập luyện và kinh nghiệm của cô ấy thật tuyệt vời, và tôi chỉ có thể nhìn mà ngưỡng mộ.

Suối nước nóng ở Hakone

Các tòa nhà chọc trời đã nhường chỗ cho các ngôi nhà và những khu vườn, sau đó là các con sông, cánh đồng, rừng cây và đàn diệc bạch cất cánh bay lên trên con tàu của tôi. Những ngọn núi chưa bao giờ lớn hơn thế mãi cho đến khi tôi đặt chân đến ga Hakone-Yumato nơi mà tôi sẽ chuyển sang chuyến tàu nhỏ hơn cho chặng cuối cùng.

Hakone, một trong 33 vườn quốc gia của Nhật Bản, và là nơi gần Tokyo nhất, là nơi có một số di tích lịch sử, bao gồm một phần của Tokaido, một tuyến đường thời Edo kết nối thủ đô với Kyoto, cùng với đền thờ, bảo tàng nghệ thuật, vô số nhà hàng, suối nước nóng và các nhà nghỉ.

"Cảm giác chúng ta đang ở trên mây" một vị khách thầm thốt lên vì chiếc xe của chúng tôi đang chạy lên chậm và đều đặn giữa các sườn núi có rừng dốc, nơi mà những đám mây đám mây che khuất và che khuất cả thung lũng bên dưới.

Quan cảnh từ Byakudan, lữ quán suối nước nóng, nơi mà tôi sẽ qua đêm, cho tôi thấy những gì mà tôi đã bỏ lỡ. Cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn của sảnh chờ có sắc đỏ rực rỡ, vàng và cam của lá và cái bóng màu xanh của những điểm cao hơn của công viên.

Hương thơm của gỗ đàn hương, mà ryokan được đặt tên, thấm đượm vào không khí của sự giãn công ty này. Jotaro Hagiwara biến nó thành một phòng nghỉ gồm 60 phòng được khai trương vào năm 2016. Mỗi phòng theo phong cách đều có rotemburo riêng (bồn tắm ngoài trời). Một bồn tắm công cộng lớn ở tầng dưới cung cấp cho người tắm một cái nhìn vào khu vườn liền kề, với một loạt các loại nước thơm, dầu gội đầu, khăn tắm và những thứ thiết yếu khác.

Tắm xong và mặc yukata xanh và trắng của Byakudan (áo kimono cotton không chính thức) và các áo khoác phù hợp, tôi đi đến phòng ăn, nơi bữa ăn kaiseki nhiều món đang chờ đợi. Cá, thịt bò wagyu, bí ngô và các món ăn theo mùa khác đến và đi theo nhiều khẩu vị khác nhau. Đến cuối cùng, tôi bước ra giấc mơ về mây và trống và ngắm nhìn quang cảnh núi non.

Trà và những người bạn mới

Sau bữa sáng của Byakudan là cá nướng, cơm, súp và một loại dưa chua bao gồm cả cà chua umeboshi tuyệt vời (một loại cà chua truyền thống của món bánh tart, món mặn truyền thống) tôi trờ lại Tokyo để có thêm một trải nghiệm Airbnb.

Khi Jun Kawada và Souei Fanakoshi, cả hai điều mặc kimono tuyệt đẹp, gặp tôi trước nhà họ, tôi thấy tại sao Airbnb chọn họ là một trong những người đầu tiên trải nghiệm tại đây. Những học viên được đào tạo sado (nghi thức trà đạo), sự cởi mở và duyên dáng của họ ngay lập tức làm tôi thấy thoải mái.

Chúng tôi ngồi trên sàn trải chiếu tatami trong phòng trà, nơi đồ nội thất duy nhất là một chiếc bàn nhỏ gần lò đốt than ở tầng hầm nơi Soiei làm nóng nước. Một bông hoa trà màu hồng được treo gần một cuộn giấy.

"Yên tĩnh là con đường", Jun nói, dịch thư pháp trên cuộn giấy. "Bất cứ điều gì xảy ra, chúng tôi muốn tâm trí của chúng tôi được ổn định".

Cô ấy giải thích bốn khái niệm về trà - hài hòa, tôn trọng, tinh khiết và yên bình - và cách chúng liên quan đến các phần khác nhau của buổi lễ và cuối cùng, đối với văn hóa Nhật Bản.

Chúng ta thanh lọc những thứ bụi bẩn này, nhưng đồng thời chúng ta thanh lọc tâm trí của mình. Con người có xu hướng bị bụi vấy bẩn trong tâm trí rất dễ dàng. Chúng ta nhìn thấy một cái gì đó và nghĩ rằng nó phải là một cách nhất định" cô ấy nói. "Tuy nhiên, chúng ta vừa gặp ngàu hôm nay, vì vậy chúng ta sẽ thiết lập lại tâm trí của chúng ta", cô ấy tiếp tục. Khi cô ấy nói, Soiei làm việc chậm rãi và cố ý lau cái muôi, vắt trà và đặt cái bát đầu tiên trước Jun - minh họa từng điểm một.

Tôi nói và uống trà theo hướng dẫn và quên đi sự vội vã trong hai ngày qua. Tôi mỉm cười và trả lại bát gốm sứ, tươi mới.

Sau đó, họ kéo một cánh cửa ra vào nhà bếp và phòng gia đình, nơi cách bức vẽ của trẻ em trang trí các bức tường. Họ thường dẫn tôi qua quá trình làm dashi (nước dùng truyền thống) cho cơm và miso và học cách làm phức tạp của món trứng cuộn Nhật Bản cho bữa trưa của chúng tôi. Cuối cùng, chúng tôi không còn là chủ nhà và khách du lịch nữa, mà là bạn bè. Khi tôi đề cập đến điều này, Jun gật đầu và mỉm cười "Chúng tôi cố gắng chia sẻ khoảnh khắc đẹp với nhau và đây là mục đích của trà đạo" . Tôi không thể nào đồng tình hơn nữa.

0
0

Bình luận

Thank you for your support!

Your feedback has been sent.