Gần đây, tôi tình cờ biết được một bí mật nhỏ. Trên một tấm bản đồ minh họa một thị trấn nhỏ trên bờ biển nội địa của Nhật Bản, tôi thấy được một điểm chỉ dẫn bia mộ của Abe no Seimei (921 AD - 1005 AD), chiêm tinh gia và dự ngôn sư thời Heian. Cũng trên tấm bản đồ này, cách đó không xa, là mốc đánh dấu một nơi mà kẻ tử thù của vị chiêm tinh gia lỗi lạc này, pháp sư Ashiya Doman, đã thực hiện một hành vi độc ác.
Điều Bí Ẩn
Mặc dù Abe no Seimei chắc chắn là một người có thật, từng phục vụ trong cung điện của Thiên hoàng Kazan, và sự tồn tại của Doman thì vẫn nằm trong sự ngờ vực, cả hai nhân vật này đã xuất hiện trong vô số câu chuyện giả tưởng ở Nhật trong suốt nhiều thế kỷ qua, khiến cho tấm bản đồ của tôi có vẻ như là một trò lừa bịp, một "vở kịch" nhằm dụ dỗ những du khách cả tin và túi tiền của họ đến một thị trấn lẻ loi ở vùng quê. Nhưng, dù tôi có cố gắng tự thuyết phục bản thân mình như thế nào đi nữa, cứ mỗi lần tôi liếc mắt sang tấm bản đồ, tôi lại càng tò mò hơn về điều được cho là đã xảy ra ở nơi được gọi là Ao của Doman. Hơn nữa, tôi cũng muốn lưu ý rằng, nhiều nơi đã tự nhận là nơi yên nghỉ cuối cùng của Abe no Seimei, và điều này vẫn còn đang được tranh luận; và cũng quan trọng không kém, đó là chẳng ai biết chính xác về nơi ông qua đời hay việc ông đã qua đời thế nào.
Hơi xấu hổ, tôi nói với vợ mình rằng tôi sẽ thay đổi hành trình để có thể ghé xem vào lần sau khi tôi đi qua khu vực của quần đảo đó. Cô ấy chẳng hề tin một chữ nào mà tôi nói cả, và nhất định đòi đi cùng tôi.
Thị trấn của Ánh Sáng Vàng
Bạn cũng biết những chuyến tàu lửa ở vùng nông thôn rồi đấy, lắc lư chạy trên đường ray, hành khách thì mệt mỏi và đờ đẫn, có người còn ngủ gật và chảy cả nước dãi, nhân viên phục vụ trên tàu thì đọc tên trạm dừng như thể một sư thầy buồn chán đang tụng kinh. Chúng tôi xuống ở Ga Konko-cho khi trời tối mịt, đánh thức anh cảnh sát để nhờ chỉ đường, và đi bộ mười phút để đến ngôi nhà trọ kiểu BnB của mình. Chúng tôi chẳng hề gặp được một bóng người nào khác trên suốt chặng đường.
Nhà ảo thuật lớn tuổi (và cũng là chủ nhà trọ BnB của chúng tôi) đã đón vợ chồng tôi ngay trước cửa. Sau khi đưa chúng tôi đi tham quan một vòng, ông ấy nở nụ cười bí ẩn rồi hỏi xem chúng tôi có muốn giải trí với trò xào bài không. Tôi lẩm bẩm rằng mình không hứng thú với những trò ảo thuật bài tây lắm, nhưng ông ấy vẫn ngồi xuống bên kotatsu, và bắt đầu xào một bộ bài đã bị quăn góc lên. Ông ấy trông như một bậc thầy, xòe bài như dân chuyên nghiệp. Chúng tôi chọn ra những lá bài như đã được hướng dẫn, và vỗ tay khi ông ấy đoán trúng, dù rằng không ít lần ông ấy cũng đoán sai.
Điềm gở được báo trước
“Vậy là cậu đến để xem tảng đá của Abe no Seimei,” cuối cùng thì ông ấy cũng đã chú ý, và để bộ bài qua một bên "và chỗ kia nữa". Từ trong chiếc áo vest của mình, ông ấy rút ra tấm bản đồ riêng của ông về vùng xung quanh thị trấn, nụ cười của một "ông bầu gánh xiếc" trên mặt ông dần hóa thành sự nhăn nhó. “Dùng cái này đi,” ông ấy nói. “Đến chỗ này, và chỗ này. Nhưng chỗ này rất nguy hiểm.” Và rồi ông ấy đứng dậy, và chúc chúng tôi ngủ ngon.
Sáng hôm sau, chúng tôi chẳng thấy "nhà ảo thuật" ở đâu cả. Chúng tôi đi bộ ra ngoài, mang theo chiếc ba lô, và tìm đường đến cột mốc đầu tiên, một nơi được gọi là Đền O-Miya. Cũng như những nơi còn lại ở thị trấn, ngôi đền này bị bỏ hoang, cửa đóng then cài. Chúng tôi nhìn qua tấm biển của đền, và thấy rằng ngôi đền này đã được xây dựng từ năm 666. Vì không thể cầu nguyện vội vàng mong thần linh phù hộ cho sự may mắn của những du khách, chúng tôi rời đi.
Khu rừng trở nên rậm rạp hơn
Những con đường khá hẹp, len lỏi giữa những bụi tre, những lán trại sụp đổ và những luống đất trồng bắp cải đã khô héo. Ngay tại rìa của phần rừng sâu hơn, bên cạnh một ngôi nhà nhỏ, chúng tôi đã tìm thấy bia mộ của Abe no Seimei. Và cảm thấy mọi thứ chỉ toàn nhờ vào may mắn.
Mặc dù bia mộ này trông không giống như đã một nghìn năm tuổi, nhưng thật ra đá là chất liệu khá bền bỉ với thời gian. Chỉ có tên của Seimei được khắc trên bia, nhưng có một biển báo đã han rỉ ở gần đó đảm bảo với chúng tôi rằng đó là ngôi mộ của Seimei, dù rằng những nơi khác cũng tuyên bố tương tự.
Chúng tôi tiếp tục bước lên đồi, và rẽ sai đường vài lần, những lối mòn hẹp bị chặn đứng bởi một bức tường, hay mắc kẹt trong bụi rậm. Cuối cùng, tôi tìm được một con đường bị che kín bởi cây cối và hô lên gọi vợ tôi. Một phút sau, cô ấy đã xuất hiện ở bên cạnh tôi, bên rìa một ao nước cạn.
Trong khi tôi cố gắng điều chỉnh để có một bức ảnh đàng hoàng, cô ấy thì đọc những gì ghi trên biển báo. Một lát sau đó, khi tôi quay lại bên cô ấy, cô ấy đang nhìn chằm chằm vào mặt nước đen như mực.
“Họ đã giết ông ấy. Ngay đây.” Đó là tất cả những gì mà cô ấy nói.
Sự báo thù của Doman
Trước khi tôi gửi các bạn bản dịch của những gì ghi trên tấm biển đó, xin hãy lưu ý rằng tất cả những gì tôi đã kể với bạn đều là sự thật. Với điều này, câu chuyện của tôi đến đây là kết thúc:
Từ thời xa xưa, xưa lắm, một con chim núi với bộ lông vũ lấp lánh ánh vàng đã đậu lên tảng đá này. Khi Doman đến đây, ông ta tiên đoán rằng con chim đó sẽ giáng tai họa xuống ngôi làng. Họ đã dùng hỏa dược để làm nổ tung tảng đá, và khi tảng đá này bị xẻ đôi ngay giữa một cách hoàn hảo, một dòng máu đen tuyền đã chảy ra từ bên trong. Con chim hoàng kim đó chẳng bao giờ xuất hiện lại nữa, và ở ngôi làng thì chẳng có chuyện gì xảy ra nữa.