Nhà thờ Giám nhiệm (Tác giả bức ảnh: Yoshiko Toyama)

Khu Motomachi ở Hakodate

Nhìn thoáng qua quá khứ vào cuối thời Edo của Hokkaido

Năm 1854, khi Phó Đề đốc Perry và hạm đội của mình mở toang cánh cửa của đất nước Nhật Bản cho các nước còn lại trên thế giới, đã khơi nguồn cho một loạt các sự kiện đã dẫn đến kết cục cuối cùng là sự chấm dứt của chế độ Mạc phủ Tokugawa. Sau khoảng thời gian 200 năm tự cô lập, đất nước này đã chậm rãi đón nhận vai trò mới của mình trên thế giới, và ban đầu chỉ cho phép sự hiện diện của nước ngoài ở 3 hải cảng, một trong số đó là Hakodate. Motomachi là trung tâm chính trị và văn hóa của thành phố này thời bấy giờ, và trong những năm giao thương và thiết lập các mối quan hệ quốc tế sau này, khu vực này đã chứng kiến sự bùng nổ các khu cư trú, đại sứ quán, lãnh sự quán và các công trình tôn giáo.

Ngày nay, khu vực này vẫn còn lưu giữ khá nhiều công trình kiến trúc lịch sử từ thời đại quan trọng trong lịch sử Nhật Bản này, và sự xuất hiện kề nhau của vô số nét ảnh hưởng quốc tế khác biệt sóng vai bên các đền chùa Nhật Bản đã biến nơi đây thành một nơi độc đáo để tham quan ngay cả khi 150 năm đã trôi qua.

Tôi đưa con trai mình tản bộ quanh khu vực xinh đẹp này vào mùa xuân năm nay, bắt đầu từ ga xe lửa Hakodate, chúng tôi thẳng tiến về phía ngọn núi bằng tàu điện (200 yên) và xuống tàu ở ga Jujigai dưới chân núi. Motomachi là nơi có nhiều đồi núi, tương tự như ở San Francisco, thế nên, trước khi đến đó, chúng tôi ghé qua Nhà hàng Súp Cà Ri Yoshida ở đối diện trạm dừng tàu điện, một quán ăn nổi tiếng của Hakodate và món cà ri ở đó đơn giản là món súp cà ri ngon nhất mà tôi nghĩ là mình từng nếm thử. Lấy sức từ chiếc bụng no căng với phần cà ri cay cay ngon tuyệt, chúng tôi tiến lên ngọn đồi trên đường Daisanzaka, một con đường rất rộng, được lát đá cuội kiểu cách, được cho là một trong 100 con đường đẹp nhất của Nhật Bản (lại là danh sách nữa). Từ trên điểm cao nhất của con đường, bạn sẽ có thể ngắm nhìn khung cảnh tuyệt diệu ở phía bến cảng bên dưới, với Midori no Shima (hòn đảo xanh) có vai trò là nơi neo đậu của một đội du thuyền và tàu cá nhấp nhô trong vịnh. Nếu bạn nheo mắt nhìn kỹ hơn nữa, bạn còn có thể may mắn bắt gặp cột điện bê tông đầu tiên của Nhật Bản! Một dấu hiệu tốt lành, là nguồn gốc cho niềm tự hào, không thể thiếu trong bất kỳ chuyến tham quan nào đến thành phố này.

Khi chúng tôi quay đi sau khi ngắm nhìn khung cảnh bên dưới và bắt đầu lang thang quanh Motomachi, những con phố bỗng trở nên hẹp hơn, âm thanh ồn ào của thành phố bên dưới như tan đi và bạn hoàn toàn có thể cho phép mình tin rằng mình đã du hành về quá khứ: đây, bên phải là một ngôi chùa lớn và bên trái là một ví dụ đầy ấn tượng của kiến trúc Chính Thống giáo Nga, còn bên kia, ta có thể thấy thấp thoáng ở gần đó những đường cong và nơi nhô ra của một nhà thờ Giám nhiệm. Tất cả những nơi này đều là nơi thờ tự tôn giáo còn hoạt động, không như các sứ quán cũ: sứ quán Anh giờ đây là một quán trà với món bánh nướng khá ngon.

Tất cả những câu chuyện lịch sử này, cậu con trai 5 tuổi của tôi đều không hiểu, nên chúng tôi đã nhanh chóng chạy đến công viên Motomachi (tránh đùa là có một “vườn thú” ở đây), chỉ cách những ngôi đền một quãng ngắn. Ở đó, chúng tôi chơi đá bóng và tôi đã nhận ra một điều trong cả sự "khiếp sợ" và tự hào của mình rằng tôi phải nâng cao trình độ của mình lên để không bị con trai mình vượt qua hoàn toàn. Khi chúng tôi đi bộ xuống quả đồi, vài giờ sau đó, chúng tôi đi ngang tòa sứ quán cũ lần nữa và tôi không thể ngăn nổi lòng mình suy ngẫm xem liệu có bao nhiêu người nước ngoài khác có được may mắn đến Motomachi trong trải nghiệm đầu tiên về nước Nhật của mình.

0
0
Bài viết này có ích không?
Help us improve the site
Give Feedback

Bình luận

Thank you for your support!

Your feedback has been sent.